Một chút suy nghĩ về những ngày dịch

 Lúc mình đang nhập những dòng này là vào 17 tháng Chạp năm 2020 và mọi người đều đang rất háo hức chào đón năm Tân Sửu sắp đến. Mình cũng vậy đặc biệt năm nay còn có thành viên mới trong gia đình, nên mình càng đặc biệt mong chờ năm 2021 này hơn. Thế nhưng, đùng 1 cái, dịch lại bùng ra với con số 2 ca nhiễm đầu ngày và hơn 100 ca nhiễm được ghi nhận cuối ngày, mỗi một lần f5 tin mới là một lần cảm thấy lo sợ bởi tin tức bao phủ toàn bộ mạng xã hội.

Những khu vực có ghi nhận người dương tính đều phải phong tỏa bất nhập bất xâm trong vòng 21 ngày. Những ngày năm hết tết đến cận kề như này, những người con xa quê không thể về đón tết phải sống ở 1 thành phố xa lạ một mình. Cái cảm giác lạnh lẽo đó thật sự còn hơn những cơn gió ngoài kia mất... Các thành viên trong gia đình mình hầu như đều đã trưởng thành và chọn lập nghiệp ở xa quê hương... có lẽ vì vậy, mỗi dịp cánh én đưa xuân về, dịp để mọi người quây quần bên nhau, mỗi một giây một phút đều thật quý giá. Bố mẹ thì ngày một già đi, thời gian cũng đang ngắn dần lại, trong những khi mình có thể, mình muốn được dành trọn những khoảnh khắc thời gian với cha mẹ của mình. 

Năm nay, vì dịch mà không biết bao nhiêu người con lại không về được với gia đình của mình. Điều đáng sợ không phải là tốc độ lan truyền của Covid hay tỷ lệ tử vong mà đối với mình, đó là không được ở bên cha mẹ gia đình của mình. Cuộc đời hữu hạn và bất thường, bạn không thể biết được những biến cố sẽ đến vì vậy hãy trân trọng từng khoảnh khắc quý giá.

Nhưng cũng biết làm sao được đây, mọi chuyện phải diễn ra như vậy. Chính phủ và Nhà nước cũng đang làm hết sức để bảo vệ mọi người. Những ngày khó khăn như này mình lại nhớ đến những câu hát, tinh thần cách mạng hào sảng 1 thời của dân tộc Việt Nam. Mình ước gì ngày xưa mình đã chú ý học hành văn học hơn để bây giờ có thể cảm nhận được sâu sắc hơn. Mình nhớ đến tinh thần quên mình vì Tổ quốc 1 thời của dân tộc Việt Nam, nhớ đến những lứa học sinh từ bỏ sách vở để đi theo Tổ quốc 1 lòng hiến dâng, nhớ đến người bộ đội trong câu hát dù yêu người uêu như nào vẫn ra Bắc để hành quân. Dù ở thời bình hay thời chiến, tinh thần cùa dân tộc Việt Nam sẽ không bao giờ phai vì nó là 1 phần là máu thịt của chúng ta. 

Có những lúc mình cảm thấy thật xấu hổ với bản thân mình và với chính đất nước của những con người tuyệt vời này. Như những lần trước dịch bùng nổ, mình cũng không thật sự quan tâm đến cộng đồng. Có lẽ đến lúc để thay đổi những lời sáo rỗng về cống hiến và quan tâm đến xã hôik thành hiện thực rồi đó nhỉ Thùy?

Dịch tuy nguy hiểm nhưng chúng ta hãy vững tin và dũng cảm như cách mà thế hệ đi trước đã làm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cố lên Việt Nam! 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến