Thu qua cửa sổ
Những ngày gần đây, cứ chiều tà, trời lại đổ cơn mưa, những cơn mưa mang theo cơn gió mát lạnh, những cảm giác khoan khoái khiến những con người Hà Nội tạm thời quên đi được những ngày đang phải gồng mình chống lại dịch bệnh.
Ngồi trong căn phòng nhỏ với cánh cửa sổ nhìn ra thế giới. Rồi mùa thu đến từ bao giờ. Thu Hà Nội mang cho người ta những gì hoài niệm về thời gian đã qua, Thu chậm rãi từ tốn nhưng lại phảng phất nỗi buồn. Những cơn gió se se lạnh thổi qua khe nhỏ chưa kịp che đậy của cánh cửa to nhắc lòng người sống chậm lại, thì ra thu đã về.
Năm đầu tiên sống tại Hà Nội vào những mùa dịch, xui rủi thế nào, lại rơi vào đúng tâm dịch. Một lần trải nghiệm thì phải là một trải nghiệm khó quên phải không? Như sáng thứ 2 hàng tuần, tỉnh dậy sau những tiếng báo thức liên hồi 5 phút một lần, từng bước lững thững vệ sinh cá nhân. Chắc nốt 2 tháng này, đây sẽ là lần cuối tôi thức dậy vào khoảng thời gian 06h45.
Mỗi một mùa thu đến, con người lại thêm một tuổi, một nỗi lo. Thu Hà Nội năm nay có khác khi trên đường không còn đông đúc người đi lại, không còn những mùi hương trầm từ Văn Miếu, không còn cái se se buổi sáng vì mọi người đều đang bận nằm trong chiếc chăn, chiếc giường của mình. Tôi cũng khác, tâm thế của một sinh viên vừa bước vào năm cuối đại học, không còn nhiều hy vọng hoãi bão như năm cuối của trung học, còn lại ở đây chỉ là những lo lắng, thấp thỏm, sự không chắc chắn về tương lai của mình.
Nhiều khi tôi cũng tự hỏi, tại sao 4 năm trôi qua tôi lại trở thành như vậy? Tôi hoài niệm về những ước mơ có thể nói ngông cuồng của mình khi tôi 18. Năm đấy, khi tôi vừa bước ra khỏi vòng tay của ngôi trường trung học thân thương, tôi mang trong mình một niềm hy vọng lớn lao về việc trở thành một con người của lý tưởng riêng mình, phải đi thật nhiều nơi, phải được nhìn thấy Châu Âu hoa lệ cổ kính, phải kiếm được thật nhiều tiền. Nhưng mỗi năm trôi qua, quyết tâm của tôi không đủ lớn và năng lực của tôi không đủ tốt. Trưởng thành là gì? Cũng là một phần của việc nhận ra được giá trị thật của bản thân dù việc đấy có khiến bạn đau lòng.
Sống một cách thực tế như một cách vừa giết chết ước mơ cũng như là một cách sống thoải mái hơn.
Bên ngoài âm thanh của loa phường đang kêu gọi mọi người đi xét nghiệm lẫn với những âm thanh từ buổi học đầu thứ 2 khiến tâm trạng của tôi ngày càng rối bời. Một phần vì những lo lắng sự nghiệp suốt thời gian qua, một phần vì tình trạng dịch bệnh - không biết đến bao giờ mới có thể được về với Nam Định và được ngửi mùi hoa nhài mỗi lần đi qua Văn Miếu.
Mùa thu năm nay thật khác, một mùa thu qua cửa sổ, một mùa thu ánh nắng không rọi tới đầu, hoa sữa không muộn phiền. Mùa thu 21 tuổi của trái tim thổn thức, lo âu. Mùa thu năm cuối thời đi học.
Nhận xét
Đăng nhận xét