Cha và Con gái
Trong cuộc sống xô bồ và ồn ã, có những đoạn nhạc được vang lên, có những mùi hương thoảng lại, kéo ta về những miền lạc ký ức.
"Sợ ngày mai lúc thức giấc khi cha không còn nữa
Chảng còn ai kể con nghe những câu chuyện ngày xưa
Chẳng còn ai cứ mỗi tối, hỏi con đã về chưa.."
Những ký ức mà con người ta cảm thấy dè dặt khi nhớ về, những con người chúng ta cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến họ và những câu hát chúng ta không dám nghe đến lần thứ 2. Lần đầu tiên là ở buổi lễ tri ân đánh dấu sự trưởng thành, và những giọt nước mắt không phải vì bản thân mình lần đầu tiên rơi xuống. Hồi bé, tôi khóc vì bố mẹ chửi tôi đánh vỡ chiếc bát, lớn lên 1 tí tôi khóc vì bố không tin tưởng ở tôi, cấm đoán tôi giao du với một số người bạn. Và chính khoảnh khắc nghẹn ngào của buổi tối tri ân, tôi đã khóc rất nhiều không phải vì tôi thấy tủi thân hay không nhận được sự ủng hộ. Mà vì như những câu hát, thời gian là vô hạn, sinh mệnh là hữu hạn, từng ngày trải qua không ai đong đếm còn được bao nhiêu lâu để bên cạnh người mình yêu thương.
Tôi không thân thiết với bố, chúng tôi không có chủ đề chung để nói chuyện. Trong những khe nhỏ ký ức của tôi, ông là người không thích việc nhà, ít nói chuyện với chúng tôi và dường như có vẻ không quan tâm đến chúng tôi lắm. Những câu chuyện to nhỏ trong gia đình đều là bọn tôi tâm sự với mẹ rồi sau đó mẹ mới nói chuyện với bố. Có vẻ như bố thích dành thời gian cho bên ngoài hơn là chúng tôi... hy vọng tôi không phải là người duy nhất đã từng nghĩ người vĩ đại nhất trên cuộc đời là người của mối quan hệ ngại ngùng và "không quan tâm".
Mỗi người bố đều dùng cách riêng của mình để yêu thương con cái của họ. Bố có thể bê những cục sắt to gấp mấy lần bố, bố có thể làm việc đến tận tối đêm, bố có thể mặc những chiếc áo sơ mi sờn vai mà không bận tâm, bố có thể làm tất cả chỉ để cho những cô con gái của ông bước ra cuộc đời hiên ngang không phải chịu thua thiệt trước người khác.
Tính cách của ta được hình thành từ những người chúng ta gặp trong cuộc đời, những người tốt mang lại cho ta những kỹ năng quý giá, những người xấu dạy ta cách tự bảo vệ bản thân. Hơn cả, có một người luôn luôn dạy ta cách làm một con người thật sự. Tôi có thể coi là người có thành tích tốt trong học tập, tính cách cương nhu đúng mực, luôn chỉnh chu, cũng được nhiều bạn bè ngưỡng mộ. Những thầy cô tâm huyết đã giúp tôi phá bỏ những mặc cảm của chính mình để đi đến ngày hôm nay - theo học tại ngôi trường danh tiếng của cả nước. Những bạn bè bên tôi đã dạy tôi cách phải mạnh mẽ trong cuộc sống, ôn nhu để hòa hợp mọi người, quan tâm và thấu hiểu người khác. Người đàn ông lớn nhất của cuộc đời tôi dạy tôi cách làm người, ông dạy tôi sống một cuộc đời luôn luôn cố gắng, nỗ lực, chăm chỉ. Ông chỉ học hết lớp 05 không có trình độ cao như những người thầy hay thành tích ấn tượng như những người bạn của tôi, nhưng ông lại là người mang lại bài học cuộc đời của tôi.
Hãy sống thật nỗ lực và chăm chỉ! Đừng bao giờ sợ mình không làm được, sợ mình sai hãy sợ bản thân mình đã chưa nỗ lực đủ để đạt được mục tiêu đó. Ngọn núi Thái Sơn suốt 50 năm cuộc đời mình đã dùng từng viên đá nhỏ chắp lại để núi luôn được vững mạnh, chắc chắn hơn. Cha đã dùng cả đời mình để dạy cho con bài học quan trọng nhất, không thể cho con những gì tốt nhất trên thế giới này nhưng cha sẽ cho con cả thế giới của cha.
Khi tôi 18 tuổi, tôi đã viết những dòng thư đầu tiên cho mẹ và giờ khi tôi 21, tôi không thể ngừng khóc khi viết những dòng tâm sự về cha. Ông chưa hề than vãn 1 câu trong suốt những năm tháng vất vả của mình, dù mệt đến đâu ông cũng không bao giờ kêu ca với chúng tôi. Sự thầm lặng của ông như xé nát trái tim của những người con. Chúng tôi sẽ không bao giờ hiểu được sự nhọc nhằn của cha, sự nhẫn nại và hy sinh trong bóng tối cho đến khi đi xa. Thời gian có thể đợi tôi trưởng thành nhưng mùa xuân có đợi bố tôi không? Mỗi một mùa hoa đào nở, mỗi một mùa gió đông về, người cha đấy lại bước thêm 1 bước xa tôi hơn.
Tôi cố chấp đối đầu với nghịch lý thời gian. Tôi sẽ dùng mọi may mắn của mình để đổi lấy những năm tháng dài hơn được ở bên cạnh cha. Tôi không cần những cuộc nói chuyện quan tâm đến tôi, tôi chỉ mong ba có thể sống khỏe mạnh và ở bên chúng tôi thật lâu. Ít nhất, ba cũng phải nhìn thấy ba đã nuôi dạy chúng tôi tốt như nào.
"Cơn gió hàn đừng cuốn lá vàng đi mãi
Vất vả một đời lưng chừng dốc đoạn rợp lá xanh"
Nhận xét
Đăng nhận xét